QUÊ HƯƠNG LẠNG SƠN
CÓ MỘT NGƯỜI THẦY NHƯ THẾ
Trong suốt quá trình học tập của mình trên mảnh đất xứ Lạng
thân yêu nơi tôi sinh ra và lớn lên tôi đã gặp và khâm phục trước một tấm gương
tự học bền bỉ đầy nghị lực của thầy – thầy Đặng Hiệp Giang chuyên viên Vụ
Giáo dục Trung học – Bộ Giáo dục và Đào
tạo.
Thầy nguyên là giảng viên Khoa Tiếng Anh trường Cao đẳng sư
phạm Lạng Sơn. Với khối kiến thức uyên bác, khả năng ngôn ngữ điêu luyện và khiếu hài hước đã khiến cho các thế hệ sinh viên từng được học với thầy (trong
số đó có tôi) luôn khắc sâu hình ảnh ấy, phong cách ấy. Ngày đó chúng tôi vẫn
thường thấy thầy với chiếc quần Jeans và áo sơ-mi bình dân, (mà như thầy đã tâm sự rằng thầy chưa từng
mua chiếc nào vượt quá chín mươi nghìn – giá của năm 2003) thầy xách chiếc
cặp không có vẻ gì là mới nhưng với mỗi lần lên lớp thầy luôn cho chúng tôi những
phương pháp học tập thật sự mới, chúng tôi không còn bị gò bó bởi những quyển
sách dày vài trăm trang, không phải hằng đêm cặm cụi học thuộc vẹt những lý
thuyết này nọ, mà thầy đã dạy chúng tôi rằng việc học từ sách không phải là đọc
và ghi nhớ những gì đã đọc mà hãy tìm những gì mình cần học trong sách để vận dụng
trong thực tế, rằng việc học không phải chỉ để có được điểm tốt qua các bài kiểm
tra mà học để có thể làm được những việc tốt cho mình và cho những người quanh
ta, rằng việc học trên lớp không phải là yếu tố duy nhất quyết định tới sự
thành công mà mỗi chúng ta chỉ có thể thành công nếu kiên trì trên con đường tự
học. Rồi thầy kể cho chúng tôi nghe về con đường đến với môn Tiếng Anh mà thầy
vô cùng yêu quý.
Ngày ấy khi còn là học sinh phổ
thông, thầy không được học Tiếng Anh ở trường (vì lúc đó trường phổ thông chưa có môn học này) mà thầy phải tranh
thủ học tại trung tâm dạy ngoại ngữ bằng những khoản tiền ít ỏi từ việc phụ
giúp cha làm nghề sửa xe đạp – lúc ấy nhà thầy không phải là một gia đình khá
giả mặc dù ở trung tâm thị xã Lạng Sơn. Thời gian ấy tài liệu phục vụ học tập
tiếng Anh còn rất hiếm. Nhưng với lòng kiên trì sự quyết tâm và nỗ lực không ngừng
thầy đã vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Và thầy đã thi đỗ vào đại học để
tiếp tục theo đuổi niềm đam mê của mình.
Khoảng thời gian học đại học với thầy cũng là khoảng thời
gian đầy thử thách đối với một sinh viên nghèo tỉnh lẻ. Thầy từng tâm sự với
chúng tôi: Ngoài thời gian lên giảng đường các bạn của thầy có người thì tự học
ở nhà, có người thì nghiên cứu tài liệu trên thư viện còn thầy thì …. “học ở
nhà học sinh”. Năm năm học đại học đối với thầy là năm năm lăn lộn với nghề gia
sư để kiếm tiền nuôi sống bản thân và quan trọng hơn là để nuôi sống niềm đam
mê tiếng Anh nó như đã gắn chặt với cuộc sống của thầy.
Học xong đại học, không giống những người bạn đồng môn của
mình bám trụ tại thủ đô để tìm kiếm những cơ hội lớn cho sự nghiệp, thầy đã trở
lại quê hương nơi thầy đã lớn lên và bắt đầu niềm đam mê ấy. Sự trở về này
không phải vì thầy không thích những cơ hội lớn đang chào đón tại thủ đô mà vì
một lẽ thầy muốn cống hiến sức mình cho quê hương để góp phần nào đó khỏa lấp
những thiếu thốn mà thầy đã từng trải qua, để thắp lên và dẫn lối cho những niềm
đam mê nối tiếp đối với bộ môn tiếng Anh tại quê mình.
Đối với nhiều người, việc đi làm cũng
là điểm kết thúc của quá trình học tập, nhưng với thầy đây vẫn chỉ là khởi đầu,
thầy vẫn kiên trì tự học tự trau dồi kiến thức và kết quả là năm 2004 thầy đã
cùng với một số không nhiều những người Việt Nam đạt học bổng du học hai năm tại
Mĩ. Cơ hội lớn đến với thầy song đây có lẽ cũng là thử thách lớn nhât đối với
thầy khi còn là một giảng viên trường cao đẳng của một tỉnh lẻ không lấy gì là
giàu có phải đối diện với một áp lực về tài chính và quyết định rời xa gia đinh
với đứa con thân yêu chưa đầy hai tuổi để qua phía bên kia bán cầu tiếp tục việc
học tập và nghiên cứu chuyên môn. Phải có một nghị lực lớn lắm mới có thể giúp
thầy đưa ra được cái quyết định mạnh mẽ ấy và có thể nói rằng đó chính là bước
ngoặt lớn dẫn tới thành công lớn trong sự nghiệp của thầy để có những cống hiến
lớn hơn cho sự học của các thế hệ học sinh – sinh viên nơi quê hương trong việc
học tiếng Anh.
Hoàn thành chương trình
du học, trở về tiếp tục công tác giảng dạy hơn một năm, trong khoảng thời gian
đó thầy tiếp tục chuẩn bị cho dự định tham gia một khóa du học hai năm nữa tại
Mĩ. Nhưng tạm gác lại nỗi niềm nung nấu ấy, thầy đã quyết định nhận lời mời của
Bộ Giáo dục và Đào tạo về làm chuyên viên Vụ giáo dục trung học. Tại đây thầy phụ trách việc học tập và giảng dạy bộ môn
tiếng Anh bậc THCS và THPT. Cũng hoàn toàn dễ hiểu cho quyết định của thầy vì
đây chính là cơ hội lớn để thầy có thể cống hiến sức lực, trí lực của mình cho
việc dạy và học tiếng Anh của học sinh và giáo viên bậc trung học trên cả nước
đúng thư thầy đã từng chia sẻ: Với thầy cơ hội đi du học thì có nhiều nhưng cơ
hội được công tác tại Bộ Giáo dục và Đào tạo chỉ có một. Câu nói ấy đủ cho tôi
thấy được tâm huyết của thầy trong công việc.
để biết rằng thầy vẫn đang phụ trách về chuyên môn tiếng Anh mà tôi
đang trực tiếp giảng dạy ở trường THCS, để biết rằng thầy vẫn đang là thành
viên ban tổ chức cuộc thi OLYMPIC tiếng Anh qua internet được hàng triệu học
sinh và giáo viên trên cả nước quan tâm, để biết rằng thầy đã và đang tham gia
viết sách, tài liệu bồi dưỡng, tài liệu tham khảo bộ môn tiếng Anh như bộ sách
Tự luyện OLYMPIC tiếng Anh, Ôn luyện kiến thức theo cấu trúc đề thi môn tiếng
Anh – dùng cho ôn thi tốt nghiệp THPT, đại học, cao đẳng … và để được thêm tự
hào, thêm kính trọng thầy hơn.
Không còn được học với thầy đã 8 năm
nhưng những kỷ niệm của ngày còn là sinh viên của thầy thực sự chưa bao giờ mờ
nhạt trong tôi. Phong cách của thầy, ý chí và nghị lực phi thường của thầy, một
chặng đường với sự phấn đấu không mệt mỏi của thầy từ một người thanh niên
không được học tiếng Anh một cách bài bản ở trường phổ thông trở thành một
chuyên viên tiếng Anh của Bộ Giáo dục và Đào tạo luôn là nguồn cổ vũ động viên cho
chúng tôi - những học trò của thầy nỗ lực phấn đấu không ngừng trong công tác giảng
dạy bộ môn tiếng Anh tại địa phương để xứng đáng trước tấm gương sáng ấy.
Trần Thanh Hà
|
No comments:
Post a Comment